Thời vận và phận sự

Hôm qua, đạp xe đi ăn trưa với bọn đồng nghiệp cũ, trên đường về ngang công viên High Park, được chiêm ngưỡng mấy nàng đẹp này:

Tu-líp…

Hoa đào?

Năm nay hoa Anh Đào đã nở trễ mùa.

Nghe các bài đọc trong Giờ Kinh Phụng Vụ, thấy có đoạn này:

Ở dưới bầu trời này,
mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời :
một thời để chào đời, một thời để lìa thế ;
một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây ;
một thời để giết chết, một thời để chữa lành ;
một thời để phá đổ, một thời để xây dựng ;
một thời để khóc lóc, một thời để vui cười ;
một thời để than van, một thời để múa nhảy ;
một thời để quăng đá, một thời để lượm đá ;
một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn ;
một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất ;
một thời để giữ lại, một thời để vất đi ;
một thời để xé rách, một thời để vá khâu ;
một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng ;
một thời để yêu thương, một thời để thù ghét ;
một thời để gây chiến, một thời để làm hoà.
Làm lụng vất vả thì được lợi lộc gì? Tôi nhìn thấy công việc mà Thiên Chúa giao cho con người để bận bịu. Thiên Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc. Thiên Chúa cũng ban cho con người biết nhận thức về vũ trụ, tuy thế, con người cũng không thể nào hiểu hết được ý nghĩa công trình Thiên Chúa thực hiện trong lịch sử.

Tôi nhận ra rằng đối với con người, không có hạnh phúc nào trong cuộc đời hơn là sống vui và sống lành. Ngay cả chuyện ăn uống và thụ hưởng những thành quả do công lao khó nhọc mình làm ra, thì đó đã là một món quà Thiên Chúa ban tặng rồi.

Tôi nhận ra rằng mọi sự Thiên Chúa làm sẽ tồn tại mãi mãi.  Không có gì để thêm, chẳng có gì để bớt. Thiên Chúa đã hành động như thế để phàm nhân biết kính sợ Người. Điều gì đang có, xưa kia đã có, điều gì sẽ có, xưa đã có rồi. Và Thiên Chúa phục hồi những gì vốn đã bị mất đi.

Tôi lại còn thấy dưới ánh mặt trời: có sự gian ác tại chốn pháp đình, có sự bất công tại nơi xét xử. Và tôi tự nhủ: người công chính cũng như kẻ gian ác đều sẽ bị xét xử. Vì mọi sự, mọi việc, đều có thời, có lúc. Về con cái loài người, tôi tự nhủ: Thiên Chúa muốn thử thách họ và cho họ thấy rằng họ cư xử chẳng khác gì loài thú vật mà thôi. Quả thế, con người và thú vật đều cùng chung một số phận: bên này chết, bên kia cũng chết ; đôi bên đều có sinh khí như nhau. Con người chẳng có gì hơn thú vật, bởi vì mọi sự chỉ là phù vân. Mọi sự đều đi về một nơi, mọi sự đều đến từ bụi đất, mọi sự đều trở về bụi đất. Nào ai biết được rằng sinh khí của con người thì đi lên cao, còn sinh khí của thú vật thì đi xuống đất?

Từ đó, tôi nhận thấy: đối với con người, không có gì tốt hơn là vui vẻ với công việc do chính mình làm ra, vì đó là phận sự của họ. Ai sẽ chỉ cho họ biết cái gì sẽ xảy đến sau khi họ chết?
[Giảng viên 3:1-22]

Chia Sẻ:

Hành trình đến Vô Cực

Hôm nay viết nhảm về vật lý và tôn giáo ti tí …

Bài giảng của Cha Robert Barron vào dịp Lễ Chúa Giêsu Thăng Thiên vừa qua, đặt câu hỏi: Thiên Quốc--hay Nước Trời--là ở đâu?

Nếu cảnh giới hiện hữu của chúng ta là “hạ giới”, thì Nước Trời, nơi Đức Chúa Cha ngự trị, là “thượng giới”. Ông bà ta thường gọi vậy. nhưng “hạ” và “thượng” ở đây không giới hạng ở một không gian 4 chiều của chúng ta. Bởi là nơi trú ngụ của Đấng Tạo Dựng nên trời đất (vũ trụ không gian và thời gian), nơi ấy phải vượt ngoài không gian và thời gian của chúng ta. Có thể nơi đó là một chiều không gian khác. Hmm…Có thể nào tồn tại một chiều không gian, tạm gọi nó là không gian vô cực,  mà người ta chỉ có thể hành trình đến bằng những sự tích lũy đạo hạnh thu thập được trong suốt cuộc đời của mình không nhỉ?

Hơn nữa, khi Chúa Giêsu đến thế gian, Ngài đã tuyên bố: “Nước Trời đang hiện hữu giữa các anh em” (Luca 17:19). Như vậy, sự giáng lâm của Chúa Giêsu đã đem vô cực đến với hữu cực. Hơn nữa, chính con người của Chúa Giêsu là chân trời sự cố (event horizon) giữa hữu cực và vô cực.

Tôi có muốn đến cõi vô cực ư? Thì tôi hãy đi qua con đường thương khó của Chúa Giêsu, và điều đó có nghĩa là: can đảm làm chứng cho Sự Thật, dù có lúc phải trả giá bằng sự sống còn.

Chúa Nhật vừa qua, Đức Thánh Cha Phan-xi-cô đã phong thánh cho 800 tín đồ đã tử vì đạo tại Otranto (Ý Đại Lợi) vào năm 1480.

(thở dài …)

Lời ủi an đáng khắc sâu trong lòng:

Đừng để việc gì làm con phải phiền muộn,
Đừng để điều gì làm con phải sợ hãi,
Mọi thứ rồi sẽ qua, nhưng Chúa không hề đổi thay,
Ai có Chúa, sẽ chẳng cần gì nữa,
Kiên nhẫn sẽ đạt được tất cả,
Có Chúa là đủ.
~ Teresa Avila

Chúa Nhật tới đây, Đấng Bảo Trợ sẽ ngự đến để ban cho tôi sức mạnh.

Chia Sẻ:

Thư cuối cho Cô

Thường ngày tôi hay thức khuya làm việc, nhưng tối Thứ Ba vừa rồi vì mệt nên đã đi ngủ sớm. Sáng dậy thì thấy bé T nhắn tin:
23:46 anh Hải gọi về có việc gấp cô năm bệnh nặng kh qua khỏi, gấp, gấp
23:47 anh hỏii Bác Ba có về được kg? Cô 5 bị xuất huyết não
23:48 goi so dt em XXXX  Tu…
Lật đật tìm thẻ gọi về VN thì được nghe câu nói không muốn nghe: “Cô Năm mất rồi anh ơi!” Lời nghe như sét đánh ngang tai.  Trèo lên mạng thì được mấy đứa em--con của Cô—mở webcam cho nhìn mặt thì …Trời ơi! Cô tôi đang nằm đó dưới tấm khăn liệm màu vàng, vẻ mặt bình thản như một người đang ngủ.
Hôm sau (Thứ Tư) tẩm liệm vào đưa vào áo quan, Cô được để nằm nhà hai ngày cho quan khách viếng thăm, đến sáng ngày thứ ba (tức sáng Thứ Bảy bên đó) vào lúc 7h00 thì đã tiến hành nghi thức hỏa thiêu.  Mấy đứa em tôi bảo bảo rằng tụi nó muốn thiêu, thay vì chôn, vì sợ nếu chôn sau này lỡ phần mộ bị giải tỏa thì lại phiền phức; tội nghiệp!
Nhờ mầu nhiệm công nghệ qua dịch vụ Google+ Hangout, mà bên này phụ thân tôi, tam đệ, tứ muội, và tôi đã có dịp tham dự phần nào các nghi thức sau cùng theo tập tục của đạo Phật. Dưới đây là bức thư tôi đã viết, ghi âm, và đã gửi về cho hai đứa em chiều nay, nhưng vì mọi việc tiến hành trong hối hả, nên chúng nó đã không kịp phát lên trong lúc cử hành nghi thức.
---
Cô Năm kính thương,
Vậy là sau một năm vật vã với căn bệnh suy thận, và sau 63 năm vật lộn với điều kiện sanh-lão-bệnh-tử của kiếp người, Ông Trời đã cho Cô chính thức về hưu an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng. Con ghi mấy dòng cuối cùng này, góp lời cùng với mấy đứa em con--nhất là Phong, Tuyền, và Đạt--để nói lời cảm ơn, lời xin lỗi, và lời từ biệt với một người Cô mà chúng con đã kính thương như một người Mẹ.
Hồi con còn nhỏ, nếu Bà Nội là người Mẹ thứ hai, thì Cô đã là người Mẹ thứ ba của con. Cô đã chăm sóc cho con như đứa con ruột mỗi khi con lên thành vào những dịp nghỉ hè. Thằng Hải hồi nhỏ “nắng không ưa, mưa không chịu”.  Hầu như lần nào lên Sài Gòn là đều bị bệnh, mấy lần phải vào bệnh viện nhi đồng. Con còn nhớ một lần bị sốt, giựt kinh phong, con nằm trên tấm ván gỗ mun và Cô ngồi bên con săn sóc, đắp nước đá. Trong cơn sảng, con đã nói với Cô là “Cô Năm ơi, hồi nãy con đi ra ngoài cổng thì bị họ giữ con lại, không cho con về”. Cô nghe được, liền quýnh lên và bảo, “Con ơi, con đừng nói vậy, đừng làm Cô Năm sợ, con ơi!” Haha … thường ngày Cô hay gọi con là “con thỏ đế”, mà nay Cô lại là người bị sợ. Haha…
Con nhìn lại khoảng đời thơ ấu của con, và nhìn thấy một thằng nhóc hư hỏng nhiều chứ không phải là đứa cháu ngoan. Con đã làm Bà Nội con nhọc hơi, và chắc nhiều lúc cũng đã làm cho Cô mệt sức. Con cám ơn Cô đã thương lo cho con, và con xin lỗi đã nhiều lúc làm cho Cô buồn lòng.
Cô Năm ơi, mỗi lần con nhìn thấy vóc dáng của Cô, là nhìn thấy Bà Nội con. Vóc dáng ấy biểu hiện sự khắc khổ của đời người. Kiếp người Việt Nam mình cực khổ nhiều quá phải không Cô. Nhưng con cũng hiểu rằng, mỗi người chúng ta đều có những chuỗi khổ cực riêng, để gánh vác tùy theo khả năng của từng người, và mục tiêu của khổ cực là để rèn luyện đức tính kiên nhẫn và chịu đựng.  Ngoài sự chịu đựng thể xác, nó còn là một cuộc chiến tâm linh mà chúng ta không thể bỏ cuộc, vì bỏ cuộc giữa đường tức là chúng ta đã chịu thua. Và Cô đã không bỏ cuộc. Trong suốt một năm ròng chịu đựng sự đớn đau của căn bệnh, Cô đã không bỏ cuộc, không chịu thua, cho đến hơi thở cuối cùng. Hơn thế nữa, con còn trộm nghĩ rằng hiện giờ Cô đã chiến thắng.
Có một điều con lấy làm hối tiếc, là Ông Trời đã cho con một năm cơ hội để tâm sự với Cô, mà con đã bỏ sót nó nhiều quá. Nhiều lời muốn nói, nhiều niềm vui và, khám phá mới trong đời mà con muốn chia sẻ, về triết lý, về đạo, về cuộc sống tâm linh, về cái khổ cực và cái hạnh phúc của cõi đời. Nay thì đã không còn kịp nói để Cô thấy bằng mắt, và nghe bằng tai. Nhưng, khi con nhìn nét mặt bình an của Cô khi ra đi, như một người đang ngủ, như một bà tiên, hay một vị bồ tát, thì từ đó lóe lên trong con một tia hy vọng tốt đẹp.
Thôi Cô hãy yên nghỉ đi nhé, Cô Năm. Con sẽ nhớ lời nhắn nhủ sau cùng mà Cô đã dạy con hồi năm 2005, về tình nghĩa anh em: nơi xứ lạ, quê người, nên biết đùm bọc, thương yêu, và nhường nhịn nhau.  Dù phải vấp ngã và phải đứng dậy nhiều lần, con xin cố gắng làm theo lời cô dặn, như thể thực thi một tâm nguyện: sống đời như sống đạo. Con chào tạm biệt Cô, với lòng tin, lòng cậy, lòng mến, và trong niềm hy vọng sẽ có ngày cô cháu mình gặp lại. Trong khi chờ đợi một ngày đó, xin phó thác linh hồn cô cho Ơn Trên xót thương và phù hộ.
Cháu của Cô,
Trần Thanh Hải
Viết tại Toronto, Canada, vào một trưa Thứ Sáu, trời âm u, ảm đạm.
Chia Sẻ:

Đức Giáo Hoàng nhắn tin

Wow!

Chia Sẻ:

Ý Kiến Bạn Đọc

Facebook

Nhãn

anh ngữ (1) ảo ba trì (10) apologia pro vita sua (3) ăn uống (2) bà nội (5) bạo lực (1) bảo quản xe ôtô (4) benedictxvi (3) bí tích thánh thể (8) canada (37) catholic (2) cầu nguyện (11) cbc (2) chết chóc (3) chính trị (6) chúa ba ngôi (24) chứng nhân giê-hô-va (3) CNE (2) covid-19 (10) cộng đồng (3) công giáo (134) công nghệ (6) cộng sản (2) công việc (24) cuba (1) cung tự phục hổ quyền (2) cuối tuần (6) dạy con (1) dị ứng (4) dịch thuật (1) du lịch (9) du lịch bằng xe (2) du ngoạn (9) dụ ngôn (1) đại hội giới trẻ (3) đạo (1) đêm tối tăm (5) đi công tác (3) độc cô cầu đạo (36) đời sống (5) english (4) francis-xavier nguyễn văn thuận (1) gãy xương (5) gia đình (79) giáng sinh (8) giáo lý (9) giao thông (5) giao tiếp (1) giới tính (4) gò công (6) grand bend (1) guelph (7) gương thánh nhân (10) hài hước (2) hành hương (1) hòa giải (1) hoa kỳ (5) hỏa ngục (3) hội hè (2) hội thánh (3) hồi tưởng (8) hôn nhân (7) humanae vitae (1) huntsville (2) hứa hẹn đầu năm (1) jpii (8) kế hoạch kungfu panda (1) khoa học (3) khổ đau (2) khủng bố (1) kinh doanh (5) kinh nguyện (3) kinh thánh (42) lectio divina (1) lễ tạ ơn (4) lễ tro (1) linh thao (1) linh tinh (4) lòng thương xót chúa (5) luật pháp (2) lumen fidei (1) máy vi tính (1) mầu nhiệm (1) memento mori (3) mê hồn trận (18) montreal (1) mùa chay (60) mùa đông (1) mùa hè (5) mùa vọng (3) mùa xuân (4) ngắm đàng ánh sáng (1) nghỉ xuân (1) ngôn ngữ (3) người việt khắp nơi (2) nhà cửa (4) nhật bản (3) nhật ký nghĩa vụ bồi thẩm đoàn (3) ontario (19) ottawa (2) phá thai (2) phật giáo (7) phép xã giao (1) phim (4) phục sinh (13) quê hương (2) rắn (2) rượu bia (3) Sauble Beach (1) sống đạo (3) st. thomas (canada) (13) summa theologica (1) suy ngẫm (57) sự sống (1) sức khoẻ (2) sức khỏe (10) tam nhật thánh (2) tâm lý (5) Tết (8) tháng tư đen (2) thành bại (1) thánh lễ (1) thánh mẫu (3) thần học thân xác (3) thể dục (1) thế giới (1) thị trường (1) thiên chúa giáo (27) thiên đàng (2) thiên nhiên (6) thiên tai (1) thiên văn (1) thời sự (41) thời tiết (20) thư giản (1) tin mừng (2) tình dục (3) tĩnh tâm (34) tình yêu (6) toronto (49) tổ tiên (6) tội (7) tôi là (24) tội tổ tông (7) tôn giáo (8) trầm tư (28) trung quốc (2) ttc (3) tuần hoàn (1) tuần thánh (5) vật lý (1) verbum domini (1) việt nam (14) viết trên iPod (21) vlog (4) võ học (2) vô thần (3) waterloo (3) wikileaks (2) xã hội (2) xe đạp (15) xưng tội (44) y học (2)

Bài Mới Nhất

Được Xem Nhiều Nhất

Người theo dõi

Lưu trữ Blog