Rối

Mấy ngày nay tâm thần tôi bất an, lòng rối bời, suy nghĩ không thông suốt, sáng nay lại hằng hộc với gia đình. Định tự phân tích mình qua những dòng chữ, nhưng chẳng nghĩ ra một điều gì rõ rệt để trầm tư. Chỉ tự nhận ra rằng thái độ của mình đang ... kỳ cục. Rõ là mâu thuẫn, không xứng với một Kitô hữu đang sở hữu Tin Mừng trong tay, dù cho mình đang đau khổ nhưng vẫn luôn nở nụ cười. Cười không phải để che đậy sự khổ đau, mà là do ý thức được mình đang sở hữu  một nguồn an ủi vô biên về sự bảo đảm thắng lợi ở cuối đoạn đường.

Hình như Đức Thánh Cha Phan-xi-cô hay cao nhân nào khác có lần dạy: đừng để một ngày trôi qua trong sự giận hờn. Thôi thì mượn trang này, nhắn gọn vài dòng: Anh xin lỗi em vì đã hằng hộc vô cớ với em. Anh không bực mình với em mà thực ra anh đang bực mình với sự thất bại của chính mình. Em là một người bạn tuyệt vời và anh luôn cảm thấy thật diễm phúc có được em trong đời anh. Anh yêu em nhiều.
Chia Sẻ:

Tan hè muộn 2015

Ngày Lễ Tạ Ơn của Canada đã qua hai tuần rồi.  Đối với tôi năm nay, đó là ngày đánh dấu cuối mùa hè. Vì thế, tưởng cũng nên ghi lại vài dòng để tổng kết một mùa hè...

Năm nay, tôi bắt chước Ảo Ba Công Tử của Phượng Hoàng Thần Nữ, đảm thêm trọng trách giữ "Ảo Ba Từ" của nhà mình, sáng chiều phải "canh tác", nên không còn thời giờ đạp xe đi làm. Tính lại những ngày đi xe đạp chắc không đầy 2 tháng. Ngày cuối cùng đạp xe chắc độ khoảng ngày tôi chụp tấm hình này.
12 tháng 6: Chuẩn bị đạp xe về khi trời mưa lâm râm
Công việc trông nom Ảo Ba Từ xem có phần vất vả. Mỗi tối phải cho chạy máy bơm lọc để nước ao được tuần hoàn (nước không tuần hoàn thì sẽ sanh  vi trùng), vớt rác, châm nước chlorine, đo độ pH, độ cứng (water hardness), rải nước khử rêu tảo (algae).  Sáng nào ao cũng đóng cặn, nên mỗi sáng phải hút cặn. Nhưng đó là việc thường.  Công việc nặng nhọc nhất phải là việc mở ao và đóng ao. Mở ao năm nay có Tứ Đệ tôi nó làm dùm nên đỡ một phần. Nhưng đóng ao thì một mình tôi xử lý, làm từ từ mất 2 tuần. Tuần đầu thả thuốc khử trùng cho mùa đông và hút cạn bớt nước. Tuần hai thì vật lộn với tấm trãi che mặt ao: trải qua ba giai đoạn. Đoạn đầu thả lỏng cho rơi tự do vào ao, phân định và xoay dịch tấm trải vào đúng vị trí của từng cạnh ao. Xong thì nẹp một đầu, rồi nẹp từng khúc, dùng máy bơm xách tay để hút nước trên tấm che ra từ từ. Giai đoạn cuối là khi đã nẹp gần hết, khám phá ra tấm che không đủ dài để căng đến đầu kia của ao--còn thiếu khoảng một gan tay. Đến đây tôi bí lối, cứ để hở một phần như vậy phơi mấy ngày. May là có chút nắng ấm, làm mềm giãn chất nhựa của tấm che, nên tôi mới có thể kéo nó tới mí cuối cùng để cài nẹp.
Tấm che đang nằm dưới đáy ao
Sứ mệnh đã hoàn tất!
Một vài ấn tượng nho nhỏ khác của mùa hè năm nay ...
Đi chơi CNE với Tứ Muội:

Và, hạnh phúc nhất là, mấy anh em tụ họp đông đủ để ăn mừng Lễ Tạ Ơn:
Chia Sẻ:

Thế nào là từ phụ

Hôm Chúa Nhật ngày Từ Phụ vừa rồi, sau khi đi dự Thánh Lễ về, tôi gọi điện cho phụ thân, định chở đám tiểu tử lên thăm ông, thì được biết ông đã ra khỏi nhà.  Trong lòng chùn xuống, tôi đặt lưng xuống sàn nhà, và thiếp đi một lát. Khi giật mình dậy thì trời đã về chiều, bốn cha con ăn vài món ăn nhẹ, xong thì ra sau nhà tắm ao, nghịch nước một hồi lâu đến khi Mẹ chúng nó đi chợ về thì mới thôi.
Ngày ấy đã qua rồi, nhưng vẫn còn đọng trong lòng nỗi suy tư. Đêm nay nằm ngẫm lại thế nào là làm cha, và thế nào là làm con.
Ngồi ngắm nhìn con tôi ngủ để cảm nhận vai trò và trách nhiệm của người cha là gì: dưỡng dục và chở che. Cho dù tôi là một thằng đàn ông yếu hèn, nhưng trong sự yếu hèn có tiềm ẩn một sức mạnh Trời ban. Tôi thừa khả năng nuôi dưỡng, giáo dục, và chở che cho con cái tôi. Mỗi sáng hai vợ chồng lật đật đánh thức con, làm món ăn sáng cho chúng, đưa chúng đến trường, rồi thì đi làm. Chồng đến công ty. Vợ bon chen việc mua bán. Chiều về vợ một tay lo cho mấy con làm bài tập, học đàn, tắm rửa, ăn tối. Có hôm chồng về muộn, về đến nhà thì đám trẻ đã lên giường ngủ cả. Cuối tuần thì chở chúng đi học đàn, học Việt ngữ. Cuộc sống quay cuồng. Gánh nặng tuy có nặng thật đấy, nhưng tôi lấy sự hy sinh cho con cái làm niềm vui cho chính mình, và tôi cảm thấy bình an với sứ mệnh của một người cha.
Tối nay diện cớ đi sửa điện thoại để chạy lên thăm phụ thân. Máy điện thoại di động của ông bị chút vấn đề đã hơn tuần nay, nhờ tôi lên coi dùm. Tôi loay hoay một hồi thì cũng khắc phục xong, nên tôi xoay qua tu bỗ máy laptop cho ông. Ông thì loay hoay dưới bếp chiên miếng thịt bit-tết cho tôi ăn, rót nước cho tôi uống. Trước mặt phụ thân tôi, tôi đang là một đứa bé trẻ thơ, đang được cha hiền chăm sóc từng miếng ăn. Và tôi hạnh phúc làm một đứa trẻ vô tư ấy. Ăn xong, tôi đem chén bát xuống bồn rửa sạch, rồi thì ôm hôn cổ ông một cái và ra về lúc gần nửa đêm.
Chia Sẻ:

Thao thức

Đêm nay thao thức. Sau mấy ngày cuối tuần mệt mỏi: Thứ Bảy dự tiệc sinh nhật của cháu T.; Chúa Nhật lo tiệc sinh nhật của bé Xoài.  Tối nay mệt, còn việc để làm nhưng không làm thêm. Nằm xuống thì không ngủ được. Bật dậy ra trước bàn thờ quì cầu nguyện trong giây lát. Rồi thì lên núi này để trầm tư ...

Tình đời đôi lúc ngẫm mà muốn rơi nước mắt.

Những mối quan hệ tưởng chừng như ruột thịt, thoạt nhiên trở nên phai nhạt đi, trên lời nói, trong tư cách, như thể đã có sự xúc phạm nào to tát lắm không thể tha thứ được cho nhau.

Những mối quan hệ vốn dĩ là ruột thịt, nhưng lại không bằng tình bè bạn.

Những gánh nặng tưởng chừng kham không thể nổi được nữa.

Rồi thì đâm ra suy nghĩ...phải chăng việc như thế này, ước gì được tình huống kia ... thì mọi việc chắc sẽ tốt đẹp hơn biết mấy.
 
Hừ!

Có thể tại tôi không khéo ăn nói.

Tôi nghĩ đến Thánh Phaolô, ba lần xin Chúa tháo gỡ cái gai trên mình, nhưng Chúa từ chối: sức mạnh của Ta được kiện toàn qua sự yêu đuối của con.

Vâng, trong những lúc yếu lòng, đứng trước những tình cảnh trái ngang, tôi tủi thân thèm muốn khóc một hơi cho thỏa. Nhưng, những lúc đó chính là lúc tôi vấp thêm một lỗi lầm: tôi quên đi Chúa tôi. Những gánh nặng ở đời nhiều lúc tưởng chừng như vượt quá sức chịu đựng của mình. Mà quả thật, nếu chỉ cậy vào bản thân tôi thì nó vượt quá sức mình thật.  Nhưng tôi quên rằng tôi là con cái của Đấng Chúa Tể của Vũ Trụ: "Con Một của Thiên Chúa đã hạ mình để làm con người, hầu cho con người được trở thành con cái của Thiên Chúa" (C.S. Lewis, Mere Christianity). Nếu tôi cầu xin với Cha, thì có cha nào lại ngoảnh mặt làm ngơ nhìn con mình đang chết đuối sao? Thế cho nên, tôi cần phải xác tín rằng, những gì xãy đến cho tôi là những gì tốt nhất có thể xảy đến cho tôi. Tôi không cớ nào lại phải tuyệt vọng. Cho dù tôi có vấp phạm lỗi lầm to tát nào đi chăng nữa, Chúa tôi đã chuẩn bị sẵn suối nguồn thương xót vô biên, trong bí tích Hòa Giải.

Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con,
mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm.
  Xin rửa con sạch hết lỗi lầm
tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy.
Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.
Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa thôi,
dám làm điều dữ trái mắt Ngài. (Thánh Vịnh 51:3-6)
Chia Sẻ:

Xoài

Sáng Chúa Nhật vừa rồi, bốn cha con đang dự Thánh Lễ thì Xoài liếng lắc leo trèo lên xuống băng ghế ngồi, gây vấp té, dập môi.
Tối Chúa Nhật, Xoài liếng lắc đùa giỡn với anh chị, té úp mặt từ trên giường xuống sàn nhà, chảy máu mũi. Ba gọi TeleHealth tư vấn. Họ bảo nên đem Xoài vào ER. Thế là có dịp đầu tư cho tình cha con.  Hơn hai giờ sáng, ngồi trong lòng Ba tại phòng cấp cứu ngột ngạt, mệt, buồn ngủ,  và nhớ hơi ấm của Mẹ, Xoài khóc lóc van xin, vừa giơ tay chỉ về hướng ngoài cửa buồng khám, miệng mếu máo lặp đi lặp lại: "[đi ra] đó...đó...".

Chiều Thứ Ba, Ba đạp xe từ công ty về.  Tắm rửa xong, Ba õng Xoài ra sau nhà, hai cha con cùng vớt rác và hút cặn cho ao nước.


Dạo này, phía sau Núi Độc Cô lại có được thêm một cái ao.  Tuần trước, ao nhà do bị rêu tảo (algae) nên nước xanh màu lá chuối.
Phải mất cả tuần để xử lý với 4 bọc bột sốc can-xi (calcium hypochlorite), 100 ml nước lắng (clarifier), và 5 lít nước chlorine. Hôm nay thì nước ao đã phục hồi lại như xưa.
Sáng nay, Ba đi làm trễ nên Xoài lấy xe Mẹ đưa Ba đi. Chiều đến, ba anh em cùng đi rước Ba về. Về tới nhà thì Ba õng xoài đi hút cặn dưới đáy ao, xong thì mấy cha con cùng nhảy vào ao, nghịch nước trong khi Mẹ nướng thịt. Anh Hai năm ngoái có đi học bơi được mấy tuần tại trung tâm cộng đồng, nay đã mạnh dạn bập bềnh trên mặt nước với áo phao, chân không chấm đất, đạp di chuyển tới lui đã thành thạo. Chị Ba thì vẫn còn nhát, chỉ ôm lấy thành ao mà đạp tới đạp lui. Xoài thì được Ba bế hai bên nách, nhảy lên nhảy xuống nơi bậc thang xuống ao, với ít nhiều thích thú. Dù nước hơi lạnh nhưng Ba bảo nghỉ vào nhà thì lắc đầu không chịu.  Tắm ao xong thì thịt vừa chín. Trong lúc mấy anh em ăn tối, Ba dụng cơ hội thả sải tay bơi bốn vòng.

Hình này chụp hồi 23h45 lúc các tiểu quái khách và tiểu cô nương đang say giấc nồng, và cảnh vật đã trở lại với sự yên tĩnh, ngoại trừ tiếng rí rách của nước chảy.

Chia Sẻ:

Đức Khiêm hạ, mến, và ơn phó thác

Cuối tuần vừa rồi, tôi làm một chuyến đột xuất xuống Saint Thomas để hóa giải ân oán giang hồ. Tình chú cháu ví như bạn thâm giao, lại là anh em trong Đức Kitô. Bổng nhiên trở nên nhạt nhẽo. Hóa ra chỉ là hiểu lầm. Âu cũng là công của bà nhà tôi đã mở đường cho sự khiêm hạ, bằng không thì tội kiêu ngạo đã có thể làm bức tường cản trở cho cuộc hội ngộ này. Hai chú cháu ngồi nhâm nhi, tâm sự với nhau trong đức mến, mãi đến 4 giờ sáng Chúa Nhật mới đi ngủ. Sáng hôm sau đi dự Thánh Lễ Chúa Ba Ngôi xong về nhà, hai chú cháu khai thác triệt để dàn karaoke mới của ông tới 4 giờ chiều thì tháp tùng nhau sang thăm gia đình anh C.

 Hôm nay trên đường đạp xe đi làm, nghe đọc một đoạn từ Kinh Tô-Bích (Tobit), chương 2:
Dưới triều vua Ê-xa-khát-đôn, tôi trở về nhà tôi. Người ta đã trả lại cho tôi An-na, vợ tôi và Tô-bi-a, con trai tôi. Ngày lễ Ngũ Tuần của chúng tôi, tức là ngày lễ thánh mừng các Tuần, người ta dọn cho tôi một bữa ăn ngon, và tôi nghiêng người xuống để dùng bữa. 2 Người ta bày bàn, dọn cho tôi nhiều món. Tôi nói với Tô-bi-a, con tôi: "Con ơi, con hãy đi tìm trong số các anh em chúng ta bị đày ở Ni-ni-vê, một người nghèo hết lòng tưởng nhớ Thiên Chúa, rồi dẫn người ấy về đây cùng dùng bữa với cha. Này, con ơi, cha đợi con cho đến khi con về." 3 Tô-bi-a ra đi, tìm một người nghèo trong số các anh em chúng tôi. Khi trở về, nó nói: "Cha ơi! " Tôi bảo nó: "Cha đây, con." Nó trả lời: "Thưa cha, có một người trong đồng bào chúng ta đã bị giết và quăng ngoài chợ, là nơi bây giờ người ấy còn đang bị thắt cổ." 4 Tôi liền chồm dậy, bỏ cả ăn, chẳng kịp nếm chút gì. Tôi đem người ấy ra khỏi quảng trường và đặt trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ đem chôn. 5 Trở về nhà, tôi tắm rửa, rồi ăn bánh mà lòng cảm thấy ưu sầu tang tóc. 6 Tôi nhớ lại lời ngôn sứ A-mốt đã nói về Bết Ên rằng:
"Những ngày lễ của các ngươi sẽ biến thành tang tóc,
mọi bài hát của các ngươi sẽ nên khúc ai ca."
7 Khi mặt trời lặn, tôi đào huyệt chôn người ấy. 8 Láng giềng nhạo cười tôi rằng: "Hắn vẫn còn chưa sợ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và hắn đã trốn đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết! "
9 Ngay tối ấy, tôi tắm rửa, rồi đi vào sân nhà tôi. Tôi nằm dọc theo bức tường ở sân, mặt để trần vì trời nóng. 10 Tôi không biết là trong bức tường phía trên tôi có chim sẻ. Phân chim nóng hổi rơi xuống mắt tôi, tạo ra những vết sẹo trắng. Tôi đến thầy thuốc xin chữa trị, nhưng họ càng xức thuốc cho tôi, thì các vết sẹo trắng càng làm cho mắt tôi loà thêm, cho đến khi tôi bị mù hẳn. Suốt bốn năm, mắt tôi không nhìn thấy gì cả. Tất cả anh em tôi đều lấy làm buồn cho tôi, và ông A-khi-ca cấp dưỡng cho tôi trong hai năm, trước khi ông đi Ê-ly-mai.
11 Lúc bấy giờ, An-na, vợ tôi, nhận làm những công việc dành cho phụ nữ. 12 Nàng giao hàng cho chủ và họ trả tiền công cho nàng. Ngày mồng bảy tháng Đy-trô, nàng xén tấm vải đã dệt xong, rồi giao cho chủ. Tiền công bao nhiêu, họ trả hết cho nàng, lại còn thưởng cho một con dê con để ăn một bữa. 13 Khi nàng bước vào nhà, thì con dê bắt đầu kêu be be. Tôi mới gọi nàng lại và hỏi: "Con dê nhỏ đó ở đâu ra vậy? Có phải của trộm cắp không? Đem trả lại cho chủ nó đi! Vì chúng ta không có quyền ăn của trộm cắp." 14 Nàng bảo tôi: "Đó là quà người ta thưởng cho tôi, thêm vào số tiền công! " Tôi không tin nàng và cứ bảo nàng phải trả lại cho chủ. Vì chuyện đó, tôi xấu hổ cho nàng. Rồi nàng đáp lại rằng: "Các việc bố thí của ông ở đâu? Các việc nghĩa của ông đâu cả rồi? Đó, ai cũng biết là ông được bù đắp như thế nào rồi! "
Hai vợ chồng ông Tô-bích vì túng quẫn tiền bạc mà sanh gây gỗ với nhau, hằn học với nhau, châm chọc nhau. Ôi kiếp người! Từ ngàn xưa cho tới giờ vẫn thế. Ta vẫn cứ để mình bị chi phối bởi cơm-áo-gạo-tiền...

Thảo nào trong bài Phúc Âm, Chúa đã bảo: những gì của Caesar, hãy trả cho Caesar; những gì của Thiên Chúa, hãy trả cho Thiên Chúa.

Thảo nào, Thánh Vịnh 112 đã dạy rằng:
1 Hạnh phúc thay, người kính sợ CHÚA,
những ưa cùng thích mệnh lệnh Chúa truyền ban.
2 Trên mặt đất, con cháu của họ sẽ hùng cường,
dòng dõi kẻ ngay lành được Chúa thương giáng phúc.
3 Gia đình họ phú quý giàu sang,
đức công chính của họ tồn tại muôn đời.
4 Giữa tối tăm bừng lên một ánh sáng
chiếu rọi kẻ ngay lành:
đó là người từ bi nhân hậu và công chính.
5 Phúc thay người biết cảm thương và cho vay mượn,
biết theo lẽ phải mà thu xếp công việc mình.
6 Họ sẽ không bao giờ lay chuyển,
thiên hạ muôn đời còn tưởng nhớ chính nhân.
7 Họ không lo phải nghe tin dữ,
hằng an tâm và tin cậy CHÚA,
8 luôn vững lòng không sợ hãi chi
và rốt cuộc coi khinh lũ địch thù.
9 Kẻ túng nghèo, họ rộng tay làm phúc,
đức công chính của họ tồn tại muôn đời,
uy thế họ vươn cao rực rỡ.
10 Thấy cảnh này ác nhân tức giận,
nghiến răng nghiến lợi và mòn mỏi héo hon,
ước vọng của ác nhân sẽ chẳng còn.



Chia Sẻ:

Tường trình sau một tháng đi xe đạp mùa hè 2015


Khoảng cuối Tháng Tư vừa rồi, trời đột nhiên trở ấm sớm, nên tôi cao hứng dự định tu bổ lại con thiết mã, chuẩn đị cho mùa đi làm bằng xe đạp. Lộ trình năm nay sẽ ngắn hơn (10km) so với năm ngoái (20km).

Tối Thứ Hai, 21/04, đi làm về, ăn uống xong, lôi xe ra lau chùi và châm nhớt.
Sáng Thứ Ba hành trang sẵn sàng (ba lô, quần áo văn phòng, khăn tắm, mũ bảo hiểm, găng tay, bọc gối, bọc chỏ, và kính mát),  xách ngựa khởi hành dọc theo đường mòn mà bạn Google Maps đã bảo là thuận tiện nhất.

Đoạn đường đầu tương đối là mát mẻ ...



Đậu xe nghỉ ở đầu cầu để tham quan.
Nhưng, có một đoạn chông gai, chạy dọc theo sát bờ rạch này ...
Phải xuống ngựa, dắt xe qua đoạn đừờng ngập nước, đầy sình lầy. Yuk!

Tổng kết thời gian: ~40 phút. Bằng khoảng thời gian đi xe buýt.
 

Ngày đầu khởi hành,  vừa đến công ty thì ... trời bắt đầu đổ mưa đá!

Mấy hôm sau, ghét, không nhí nhố với đường mòn nữa, bèn xách ngựa ra đại lộ bon chen với thiên hạ đi xe ô-tô. Lúc đầu tôi còn nhát gan, e ngại khi phải cua trái lúc đông xe. Nhưng dần rồi thì biến thành chai lì, kiểu "điếc không sợ súng" ấy, cứ vừa đạp chậm lại, vừ giơ tay làm hiệu "muốn rẽ trái" tới tấp. Có thằng ô-tô nhã nhặn thì chậm lại cho mình qua.  Thằng nào không biết lễ độ, cứ ào ào vô tư, thì mình buộc phải ngừng lại nơi mép đường mà chờ khi nào thưa xe thì qua vậy. Kết quả thống kê ...
Chuyến đi.
Chuyến về.
Coi như tiết kiệm được 10 phút so với lộ trình "thơ mộng".
Chia Sẻ:

Tam Nhật Thánh, Ngẫm về hai chữ 'yêu thương'


Chúa Giê-su bị đóng đinh. Nguồn: Wikipedia
Nhân dịp Tam Nhật Thánh (Easter Triduum) trong lịch phụng vụ của Hội Thánh,tôi ghi vài dòng để suy ngẫm về cụm từ "yêu thương".

Ngày Thứ Sáu là ngày tưởng niệm sự đau thương của Chúa Giê-su. Từ ngữ tiếng Anh gọi cuộc tử nạn của Chúa là "passion" (The Passion of Christ). Từ Điển mạng Anh-Việt wiktionary.org dịch "passion" là: tình yêu tha thiết, tình yêu mãnh liệt.  Tiếng La Tinh gọi là: passio - suffering (đau khổ). Tôi nghĩ, dịch xác nghĩa hơn thì phải là "yêu thương". Thứ Sáu Cực Thánh (Good Friday) là khởi đầu trận chiến sau cùng của vì Vua của Vũ Trụ.

Khi ai đó bị trầy da, xước thịt, thì ta nói là người đó "bị thương". Khi họ bị thất thoát về tinh thần hay thể lực, ta nói là họ bị "tổn thương". Tiếng Việt mình thật hay khi để cho chữ "thương" đi đôi với chữ "yêu". Dường như trong thế giới sa ngã này, cái đau thương nó luôn tiềm ẩn trong tình yêu. Thậm chí, "thương yêu" dường như buộc phải là đỉnh cao của tình yêu. Tôi không đủ mức độ "yêu" ai đó nếu tôi không sẵn sàng chịu "đau thương" vì họ, ngay cả khi cái đau ấy là chính do họ tạo ra. Đây là bài học mà Chúa Giê-su để lại cho hậu thế.

Nhưng, cái chết của Chúa Giê-su không đơn thuần chỉ để làm gương cho hậu thế về tình thương yêu. Khi Ngài tiến vào Thành Giê-ru-sa-lem là khi Ngài khởi đầu một cuộc chiến vô hình mà người trần thế lúc bấy giờ không hề hay biết, một cuộc chiến long trời, lở đất, đối phó với quyền lực đen tối của quỷ thần. Sự kiêu ngạo của hắn ta ngay từ đầu đã mở cửa cho nỗi đau đớn phải đi kèm với tình yêu, và đã biết bao nhiêu lần, sự đau đớn ấy đã tận cùng bằng những cái chết thê thảm.

Chết, là vực sâu của khổ đau. Vực sâu ấy sẽ là vô vọng, nếu không có sự phục sinh. Lễ Vượt Qua của người Do Thái tưởng nhớ ngày dân tộc Ít-sơ-ra-en thoát ra khỏi ách nô lệ của Ai Cập, là một điềm báo trước cho sự Vượt Qua của Chúa Giê-su, giải thoát nhân loại ra khỏi ách nô lệ của sự chết, là hệ quả của tội lỗi. Tội lỗi xem bề ngoài có vẻ nhỏ nhoi là một sự cãi lời, nhưng hàm ý tự tôn mình lên bậc thần thánh, tự cho mình thông minh hơn cả Ông Trời. Hậu quả là cả vũ trụ bị đá ngã ra khỏi trục vận hành theo luật tự nhiên được sắp đặt từ đầu bởi Tạo Hóa. Rồi thì, tội lỗi sanh đẻ ra tội lỗi, và những điều quái gở, độc ác nhất có thể làm, loài người đã làm cho nhau, âu chỉ là để thỏa mãn dục vọng của "cái tôi". Loài người đã nói với Ông Trời: "Ông đi chết đi! Vì khi nào ông còn tồn tại thì tôi chưa có được sự tự do để làm bất cứ những gì tôi muốn." 

Và, Ông Trời đã chịu chết. Máu Thánh đã đổ ra không chỉ để đền bù cho tội phản nghịch của con người, mà chính vì tội phản nghịch kia, loài người đã phải chết. Kẻ chơi với gươm đao đã chết vì gươm đao. Và nếu Ông Trời không bước vào cõi chết, thì làm sao cứu được kẻ đã chết trở lại miền đất sống? Đành rằng Ông Trời có thể làm được bất cứ điều gì, nhưng Ông Trời chỉ có thể làm những gì hữu lý.

Vâng, Thiên Chúa đã đích thân đi vào cõi chết để chiến thắng sự chết. Đây là kẻ thù cuối cùng của Ngài. Con Một của Đức Chúa Cha đã chiến thắng sự kiêu ngạo tột cùng của quỷ thần bằng vực sâu của sự khiêm hạ. Ngài xuống ngục tổ tông để đem tình yêu đến chốn đau thương.  Là một con người, Chúa Giê-su đã hóa giải sự bất tuân của tổ tiên loài người bằng sự tột cùng của vâng phục, một mực vâng theo ý Chúa Cha và hoàn toàn tin cậy vào Cha. Ai biết yêu thương như Ngài đã yêu thương, phần thưởng đạt được sẽ là sự phục sinh, và sau đó, vĩnh phúc trường sinh.
Chia Sẻ:

Nhà cũ, địa chỉ mới

Vài dòng cập nhật thông tin...Nhờ một người bạn gợi ý về trở ngại truy cập Blogger từ VN do bị cản trở bởi tường lửa, tôi dụng thời cơ, chuyển hướng Núi Độc Cô sang địa bàn mới: http://quaikhach.net. Luôn tiện, nâng cấp phiên bản lên 3.0.

Chia Sẻ:

Tết Dê Cái

Từ Tháng 12 cho đến nay vẫn là một chuỗi dài bận rộn nhiều việc. Vì thế dịp Tết Nguyên Đán năm nay, cũng như Tết Dương lịch, tôi đã ít để tâm đến. Có chi thì là chiều Thứ Sáu tuần rồi, làm nồi lẩu đồ biển đột xuất, cùng Tứ Đệ ngồi lai rai mấy chai. Rồi thì sáng Chúa Nhật sau khi dự Thánh Lễ về, vợ chồng anh Cường gọi điện đến, gợi ý họp mặt và đi chợ mua vài món về làm vịt nấu chao, ăn uống, hát karaoke. Cám ơn anh em, sự sốt sắng của quý vị đã đỡ cho tôi một phần tội.

Về công việc, mấy tháng nay ẵm hai dự án vào người, tạo áp lực kinh khủng, đến nỗi có hôm tôi phải "trực" suốt đêm trong công ty, đến 7h sáng mới về nhà. Tạ ơn Trời, cuối cùng thì dự án lớn cũng đã hoàn thành hồi tuần rồi.

Trong bàn tiệc hôm Chúa Nhật, tôi buột miệng thốt ra câu "người Việt hay nhiều chuyện", giờ  đây ngẫm lại thấy có chút ân hận, không biết có ai để bụng hay không.  Tôi chẳng hề có dụng ý "vơ đũa cả nắm", nhưng thật tình là có một số người hay thích nói nhiều. Chuyện riêng tư của người này lại đi nói hết cho người kia. Chuyện của gia đình, người trong gia đình chưa biết thì hàng xóm đã biết hết.  Đấy thực sự là một cái tội chứ chẳng phải chơi, vì nó không tạo lợi ích được gì cho đương sự, mà nếu nặng, có thể gây tổn thương đến nhân phẩm của người trong cuộc, và  tiêu diệt lòng từ bi của người đang nhiều chuyện. Rõ ràng là có chuyện nên người ta mới nói, và nói với người ngoài thường dễ hơn là phải đối diện với đương sự.

Và từ đấy rút ra, một bài nhắc nhở cho tôi: Cầu mong rằng mỗi khi đứng trước lựa chọn giữa việc dễ làm và việc khó làm, tôi vẫn luôn có đủ can đảm để chọn việc khó làm hơn.
Chia Sẻ:

Sơ kết cuối năm, hẹn hứa đầu năm

Tình hình là cuối năm vừa qua tôi bận rộn nhiều việc đến tối tăm mặt mũi, nên đã xao lãng việc tiệc tùng ăn chơi, chỉ đi dự một buổi tiệc tất niên duy nhất tại nhà anh C., là bạn học lâu năm từ thuở Trung Học cho đến mấy năm đầu Đại Học.

Thứ Tư, Đêm Vọng Giáng Sinh, đưa xấp nhỏ đi dự Thánh Lễ 20h00 của Cha Tập tại Thánh Đường Cecilia. Khi ra về Tiểu Cô Nương suýt tí nữa bị xe ô tô tông khi băng qua đường. Tạ ơn Chúa Hài Nhi và tạ ơn Thánh Mẫu đã chở che cho trẻ thơ và dung thứ cho kẻ làm cha bất cẩn.

Thứ Năm, sáng ngày đầu năm 2015, đi dự Thánh Lễ Kính Mẹ Thiên Chúa tại Thánh Đường Martha và Maria của Cha Darren, nghe Thầy (phó tế) James giảng về lý do tại sao Thánh Mẫu được suy tôn là Mẹ Thiên Chúa, hiểu thêm ý nghĩa của từ "mẹ", và tuy rằng danh hiệu "Mẹ Thiên Chúa" là một chiêm niệm về Đức Giêsu (là Thiên Chúa) hơn là về Đức Mẹ, Vương Mẫu Nương Nương là người môn đồ hoàn hảo nhất của Đấng Cứu Thế.  Do đó, kẻ tội đồ như tôi liệu chớ nên xem thường sự cầu bầu của Đức Bà.

Trước thềm năm mới, Đức Thánh Cha Phan-Sinh đã nêu lên những đề nghị này với người tín hữu về những quyết tâm trong năm (new year's resolutions), tôi lấy làm mục tiêu cho chính mình:
  1. Vun bón đời sống tâm linh là quan hệ của tôi đối với Thiên Chúa, vì đó là nền tảng của mọi việc làm và cả sự sinh tồn của tôi.  
  2. Chăm sóc đời sống gia đình, con cái, người thân. Hơn cả tiền bạc, hãy dành cho họ món quà của thời gian và sự quan tâm.
  3. Chắm sóc mối quan hệ với tha nhân, biến đức tin tôi thành đời sống, và biến lời lành thành việc thiện.
  4. Cẩn trọng khi mở lời, tẩy sạch miệng lưỡi tôi khỏi những lời lẽ xâm phạm, thô tục, và thoái hóa.
  5. Chữa lành vết thương lòng bằng dầu khoan dung, tha thứ những ai đã làm tổn thương tôi và băng bó cho những ai đã bị tôi làm tổn thương.
  6. Chăm sóc cho công việc với lòng hăng say, khiêm hạ, với đầy năng lực, và với tinh thần biết tạ ơn Thiên Chúa.
  7. Để ý đến sự ganh tỵ, khác vọng, thù ghét, và những cảm giác tiêu cực có thể cắn xé sự bình an nội tâm của tôi, biến tôi thành kẻ hủy diệt người khác và tự diệt chính mình.
  8. Đề phòng với những cơn nóng giận có thể dẫn đến sự trả thù, với sự lười biếng dẫn đến giết chết sự sống còn, với việc chỉ trỏ người khác dẫn đến tội kiêu căng, với tính kêu ca dẫn đến sự tuyệt vọng.
  9. Chăm sóc những người anh chị em già, yếu, đói khát, vô gia cư, xa lạ trong xã hội, vì tôi sẽ được phán xét dựa trên những việc làm này.
Chia Sẻ:

Ý Kiến Bạn Đọc

Facebook

Nhãn

anh ngữ (1) ảo ba trì (10) apologia pro vita sua (3) ăn uống (2) bà nội (5) bạo lực (1) bảo quản xe ôtô (4) benedictxvi (3) bí tích thánh thể (8) canada (37) catholic (2) cầu nguyện (11) cbc (2) chết chóc (3) chính trị (6) chúa ba ngôi (24) chứng nhân giê-hô-va (3) CNE (2) covid-19 (10) cộng đồng (3) công giáo (134) công nghệ (6) cộng sản (2) công việc (24) cuba (1) cung tự phục hổ quyền (2) cuối tuần (6) dạy con (1) dị ứng (4) dịch thuật (1) du lịch (9) du lịch bằng xe (2) du ngoạn (9) dụ ngôn (1) đại hội giới trẻ (3) đạo (1) đêm tối tăm (5) đi công tác (3) độc cô cầu đạo (36) đời sống (5) english (4) francis-xavier nguyễn văn thuận (1) gãy xương (5) gia đình (79) giáng sinh (8) giáo lý (9) giao thông (5) giao tiếp (1) giới tính (4) gò công (6) grand bend (1) guelph (7) gương thánh nhân (10) hài hước (2) hành hương (1) hòa giải (1) hoa kỳ (5) hỏa ngục (3) hội hè (2) hội thánh (3) hồi tưởng (8) hôn nhân (7) humanae vitae (1) huntsville (2) hứa hẹn đầu năm (1) jpii (8) kế hoạch kungfu panda (1) khoa học (3) khổ đau (2) khủng bố (1) kinh doanh (5) kinh nguyện (3) kinh thánh (42) lectio divina (1) lễ tạ ơn (4) lễ tro (1) linh thao (1) linh tinh (4) lòng thương xót chúa (5) luật pháp (2) lumen fidei (1) máy vi tính (1) mầu nhiệm (1) memento mori (3) mê hồn trận (18) montreal (1) mùa chay (59) mùa đông (1) mùa hè (5) mùa vọng (3) mùa xuân (4) ngắm đàng ánh sáng (1) nghỉ xuân (1) ngôn ngữ (3) người việt khắp nơi (2) nhà cửa (4) nhật bản (3) nhật ký nghĩa vụ bồi thẩm đoàn (3) ontario (19) ottawa (2) phá thai (2) phật giáo (7) phép xã giao (1) phim (4) phục sinh (13) quê hương (2) rắn (2) rượu bia (3) Sauble Beach (1) sống đạo (3) st. thomas (canada) (13) summa theologica (1) suy ngẫm (57) sự sống (1) sức khoẻ (2) sức khỏe (10) tam nhật thánh (2) tâm lý (5) Tết (8) tháng tư đen (2) thành bại (1) thánh lễ (1) thánh mẫu (3) thần học thân xác (3) thể dục (1) thế giới (1) thị trường (1) thiên chúa giáo (27) thiên đàng (2) thiên nhiên (6) thiên tai (1) thiên văn (1) thời sự (41) thời tiết (20) thư giản (1) tin mừng (2) tình dục (3) tĩnh tâm (34) tình yêu (6) toronto (49) tổ tiên (6) tội (7) tôi là (24) tội tổ tông (7) tôn giáo (8) trầm tư (28) trung quốc (2) ttc (3) tuần hoàn (1) tuần thánh (5) vật lý (1) verbum domini (1) việt nam (14) viết trên iPod (21) vlog (4) võ học (2) vô thần (3) waterloo (3) wikileaks (2) xã hội (2) xe đạp (15) xưng tội (41) y học (2)

Bài Mới Nhất

Được Xem Nhiều Nhất

Người theo dõi

Lưu trữ Blog