Trưa Thứ Bảy, ngày 31 vừa qua, chúng tôi đột xuất làm một chuyến đi thăm viếng thành phố New York, dự định đến Times Square để xem thiên hạ đón giao thừa...
Sáng Thứ Sáu, đưa bọn trẻ đi chơi nhào lộn với Tứ Muội. Chiều đến, tham dự nghi thức Chúa Chịu Nạn. Xong rồi thì trực chỉ xuống Guelph thăm Tam Đệ, ăn một buổi cá nướng. Tối nghe hát karaoke, đến nửa đêm thì nghỉ.
Trưa Thứ Bảy, khởi hành về Toronto.
Sáng Chúa Nhật Phục Sinh, sau Thánh Lễ, cả bọn rủ nhau đạp xe ra công viên chơi. Hai đứa gái xây lâu đài cát, còn hai trai--một già một trẻ--chơi đá banh. Đá banh xong thì về nhà ăn trưa. Định nghỉ trưa tí rồi chạy lên thăm phụ thân, nhưng mệt, ngủ thiếp luôn tới gần tối.
Ngẫm về sự kiện Chúa Cứu Thế phục sinh. Việc đó đã xảy ra hai ngàn năm rồi. Hiện giờ chúng ta...chính tôi...đang sống trong một thế giới của Chúa Phục Sinh, trong Hội Thánh được Chúa Thánh Thần dìu dắt. Điều này đem cho tôi nhiều hy vọng. Rằng cuộc sống tuy đầy dẫy sự đau thương, nhưng nếu tôi cố gắng kiên trì trong đức tin-cây-mến, và biết hoán cải không ngừng, thì Chúa sẽ luôn ở cùng tôi. Và khi có Chúa ở cùng tôi, thì dù cho tôi có đối diện với nhiều sự đánh phá từ thể xác đến tinh thần, lòng tôi vẫn bình an trong Đấng Cứu Chuộc tôi.
Hôm nay mấy cha con đi dâng Thánh Lễ 4 giờ chiều tại Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam Toronto để cậu hai được xưng tội bằng Tiếng Việt. Kết cuộc: Cha Quyền ngồi toà giải tội, nói với cậu bằng tiếng Việt mấy câu đầu xong thì chuyển sang tiếng Anh. :)
Hồi trưa đi công chuyện tại Phố Tàu Toronto, trên góc đèn xanh đèn đỏ của Lakeshore và Spadina lúc xe cộ đang tấp nập, thấy một anh chàng ăn xin. Tôi đã không dừng lại cho anh ta đồng nào. Mấy anh chàng cản trở giao thông này hay làm cho tôi khó chịu. Tối về tới nhà, đọc được bài này: vì sao anh chị em không cần lo ngại khi bố thí cho kẻ đứng đường xin ăn (Why you shouldn’t worry about giving to the beggar on the street).
Mấy tháng trước, đêm hôm tôi ngẫu hứng đi bới thùng rác, gặp một bác vô gia cư ngồi tựa vách tường nghỉ ngơi. Tôi hỏi bác đã có gì lót bụng chưa. Bác bảo chưa. Trò chuyện một hồi thì tôi cáo từ. Đảo xe một vòng, tôi quay lại chỗ cũ thì bác kia đã biến đi đâu mất.
Đời tôi có đôi lúc cũng bị tài chánh làm phân tâm. Nhưng may phước được điều là khi cơn túng quẫn tưởng sẽ đi đến hồi nguy nan, thì liền được giải cứu.
Bài Tin Mừng hôm nay có thể có liên quan. Chúa Giêsu, trong tư thế một người ăn xin, đi xin nước uống từ một người đàn bà Samari. Câu nói của Ngài còn vọng lại trong tâm hồn tôi: "Giá mà bà biết được ơn cứu độ, và người đang đứng nói chuyện với bà là ai, thì chính bà sẽ phải van xin, và người sẽ cho bà được uống nước hằng sống."
Khi tôi bố thí cho người ăn xin, chính tôi mới thật sự là người ăn xin. Tôi đang xin Đức Chúa Cha biến tôi trở nên giống hình hài Con Yêu Dấu
của Ngài.
Kinh Thương Người Thương người có 14 mối. Thương xác 7 mối: cho kẻ đói ăn (Mt 25:35), cho kẻ khát uống (Mt 25:35), cho kẻ rách rưới ăn mặc (Mt 25:36), cho khách đỗ nhà (Mt.25:35), viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc (Mt 25:36), chôn xác kẻ chết (Mt 25:40). Thương linh hồn 7 mối: lấy lời lành mà khuyên người (Ga 14:27), dậy dỗ kẻ mê muội (Mt 16:1), yên ủi kẻ âu lo (Mt 11:28), răn bảo kẻ có tội (Lc 15:17), tha kẻ dể ta (Mt 6:12), nhịn kẻ mất lòng ta (Lc 6:27-28), cầu cho kẻ sống và kẻ chết (Ga 17:24).
Tuần này đám tiểu đệ tử được nghỉ lễ, nên tôi cũng xin nghỉ 3 ngày định dành thời giờ cho chúng nó.
Tối Thứ Hai, chạy lên nhà Tứ Đệ cho lũ trẻ chơi đùa, trong khi hai ông bố ngồi "tâm sự" với mấy chai Heineken đến 8 giờ sáng.
Sáng Thứ Tư, thay bóng đèn xe xong, lợi dụng cơn tuyết rơi hồi đêm, đưa mấy anh em ra sau nhà chơi Toboggan. Em Xoài tuy hơi bị sụt sịt mũi nhưng chơi trò này là không thể thiếu em được. Chơi xong, vào nhà, Ba làm nước ấm mật ong cho ba anh em uống. Qua hôm sau không thấy dấu hiệu cảm, nên cũng mừng.
Riêng mình thì bị cảm suốt ba tuần nay. Tuy không bị sốt nhưng tối ngủ là ho tắt bếp. Thứ Hai vừa qua mới chịu đi bác sĩ xin thuốc kháng sinh Amoxicillin uống chống viêm phổi. Nay đã đỡ nhiều.
Tuy bệnh nhưng vẫn ham chơi. Hai tuần trước, ở công ty tôi có trận chung kết Bóng Bàn Đôi. Tôi may mắn được anh bạn vô địch năm ngoái mời chơi chung. Và đây là kết quả thú vị:
Hôm nay là tuần thứ hai, đã gần nửa Mùa Chay. Tôi đang viết những dòng chữ này vào đêm khuya Thứ Sáu. Nếu là Thứ Sáu Tuần Thánh, thì bây giờ Chúa tôi vừa bị bắt, đang bị quan tổng trấn Phi La Tô chất vấn và đánh đập. Ngài cam chịu cực hình vì tội lỗi của tôi. Thật là một sự điên rồ, khi tôi chối bỏ thánh ý Chúa dành cho đời tôi, để chạy theo ảo ảnh do tự mình dựng lên. Tội lỗi là một sự điên rồ. Thế thì tại sao tôi lại không dễ dàng dứt bỏ nó như tiên tri Elia đã dễ dàng hành huyết 450 tiên tri của thần Ba'al???...
Hôm nay Chủ Nhật là mùng hai Tết Đinh Dậu. Theo truyền thống người Công Giáo, Mùng Hai Tết là ngày kính nhớ tổ tiên (Mùng Một tạ ơn Thiên Chúa; Mùng Ba xin ơn thánh hóa công việc). Trưa nay mấy cha con đi dâng Thánh Lễ về thì nhà có khách đến chơi và ngồi nói chuyện trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Tiễn khách xong, tôi chở mấy cháu lên thăm và mừng tuổi phụ thân tôi, và để đốt nén nhang kính ông ba nội tôi. Ngồi uống rượu với ông vài tiếng thì ba cha con từ giả ông để tiếp tục đi lên nhà mẫu thân tôi. Bàn thờ nơi trưng hình ông ba ngoại tôi còn chó trưng tượng Phật, cho nên vì ngại bị hiểu lầm là tôi bái lạy Phật nên tôi không đốt nhang mà tôi chỉ đứng khoanh tay đọc thầm vài lời kinh xin Chúa thương xót dòng họ bên ngoại. Ở lại với mẫu thân đến gần mười giờ đêm thì mấy cha con ra về.
Trong bài đọc Phúc Âm trong Thánh Lễ hôm nay, Chúa Thánh Thần kể lại lời Chúa Giêsu dạy phải làm thể nào để đạt được hạnh phúc (Tám Mối Phúc Thật):
giữ lòng khó nghèo (poor in spirit),
hay ưu phiền khóc lóc (mournful),
hiền lành (meek),
khao khát sự công chính (thirsty for righteousness),
biết thương xót người (merciful),
giữ lòng trong sạch (clean of heart),
làm cho người hòa thuận (peace maker),
chịu ngược đãi vì sự công chính (persecuted).
Bài Đọc 1 từ Sách Tiên Tri Xô-phô-ni-a (Zephaniah): "Hãy tìm sự công chính, hãy tìm đức khiêm nhường thì may ra anh em sẽ được che chở trong ngày thịnh nộ của Đức Chúa". Tám mối phúc thật kia bắt đầu bằng sự khiêm nhường và kết thúc với việc làm công chính. Dường như, chỉ với khi bắt đầu với tấm lòng khiêm nhường thì tôi mới có thể thực hiện hết tám mối phúc thật. Và khi đã thực hành được tám mối phúc thật, thì đó là hạnh phúc, vì được giống Chúa Giêsu, "đẹp lòng Cha mọi đàng".
Con gái rất dễ thương.
Hôm kia giúp Ba nấu ăn, vừa lặt đậu, vừa thỏ thẻ với Ba: "Ba is lucky to have con. Without con, Ba would do everything wrong."
Con gái nói rất đúng. Ba đã học được nhiều điều từ khi Ba có con. Ba cảm ơn Chúa đã ban cho Ba niềm vui được dìu dưỡng các con.
Tết Dương Lịch năm nay, tôi chạy xuống Guelph đón mừng năm mới với gia đình Tam Đệ. Sau giờ giao thừa, và sau vài chầu karaoke và ken (heineken), đêm về khuya, ba đứa đàn ông ngồi nói chuyện về những mối quan hệ nam nữ. Câu hỏi được đặt ra: ta có thể nào yêu vợ đến độ sẵn sàng hy sinh vì nàng không? Mấy anh em bạn nhậu của tôi bảo là đừng bao giờ hành động ngu dại như thế. A hà, nhưng mà quan điểm của tôi thì không những là có thể, mà còn cần thiết phải như vậy, vì tôi biết một người đã làm được như vậy.
Lại thoáng lên nan đề: người ta có thể sống một cuộc sống bình thường mà không dụng đến quan hệ tình dục hay không? haha...Dĩ nhiên, quan điểm của tôi là có, vì tôi biết những ví dụ điển hình là cuộc đời của các vị chân tu. Nhưng hai anh em bạn nhậu của tôi không mấy gì bị thuyết phục bởi những ví dụ đó.
Nhìn lại năm 2016, cá nhân tôi ghi nhận sự thất bại liên miên, và sự thất bại cuối cùng trong năm đã là sự bất lực trong việc chia sẻ niềm vui khi được biết Chúa Cứu Thế.
Chiều Chúa Nhật, dắt ba đứa tiểu đệ tử đi dâng Thánh Lễ tại thánh đường St. Cecilia của Cha Tập. Nhờ vậy, các tiểu cô nương và công tử có dịp đi subway với Ba trong ít nhiều sự thú vị.
Hôm qua trên Facebook, thấy có người chia sẻ đoạn video khá thuyết phục rằng: đàn ông càn phải biết sợ vợ thì gia đình mới hạnh phúc. Tôi nghĩ, nếu mấy ông biết sợ Chúa trước, rồi kế đến thì hãy sợ vợ, thì sẽ là hoàn hảo hơn. Vì khi ta thật sự yêu người nào đó, thì ta nhất thiết phải lo sợ mình có thể làm tổn thương người mình yêu. Cái sợ này cũng giông giống như sự kính sợ đối với Thiên Chúa. Tôi tránh việc tội lỗi không phải vì sợ sa hoả ngục, nhưng vì tôi không muốn làm buồn lòng Đấng yêu thương tôi vô cùng, đã tác tạo nên tôi, và đang cho tôi từng hơi thở.
Hôm nọ tâm sự với Tiểu Độc Khách trước khi ngủ, tôi hỏi cậu, "con có sợ ba không". Cậu ta trả lời, "dạ (có)". Hỏi thêm vài câu thì tôi hiểu cậu ta sợ là sợ bị phạt, hơn là sợ làm mất lòng tôi.
Đây là một thất bại của tôi là một người cha.Trong sứ mạng làm cha: tôi cần cho con tôi thấy được tình yêu của Chúa Cha đối với con cái tôi, qua sự yêu thương của tôi đối với chúng nó.
...và còn nhiều sự thất bại trong sứ mạng làm con...
Video: Hôm mấy cha con đi dâng Thánh Lễ Đức Mẹ Chúa Trời.