Tin tức đọc được mấy hôm trước: ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng sang Hoa Kỳ trình diễn, được bác cựu phi công VNCH Lý Tống, hóa trang thành phụ nữ, lên tặng hoa và xịt nước cay vào mặt.
Lâu nay tôi không mấy chú ý đến ĐVH. Nếu nhiều người cho rằng cậu ta “hát hay” thì có thể là do tài diễn xuất gây thu hút khán giả; tôi không nghĩ rằng cậu ta có giọng hát hay. Mấy hôm tôi thắc mắc: ĐVH đã làm gì, nói gì, mà làm phật lòng mấy bác người Việt hải ngoại đến thế? Hôm nay, tìm được câu trả lời: Bài Ca Nhớ Bác [Hồ Chí Minh]. Trong bài Đàm Vĩnh Hưng "Sang Sông", bác Nguyễn Quang Duy viết:
Đàm Vĩnh Hưng không phải là một văn công bình thường. Hưng là thành viên của Ủy ban Hội Liên Hiệp Thanh Niên thành phố “Hồ chí Minh” (xin xem hình). Một cán bộ tuyên truyền cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam.
Theo một số nguồn tin Hưng được kết nạp vào đoàn Thanh Niên Cộng Sản năm 1995 và trở thành đảng viên năm 2000. Hưng cũng là một thành viên “bán chính thức” của Mặt Trận Tổ Quốc” đảm nhận trách vụ “văn hóa vận”.
…
Tuyên truyền văn nghệ là bằng những bài nhạc tình thọat nghe vô hại, thế nhưng nhiều cuộc "giao lưu văn hóa" là gián tiếp tuyên truyền cho chiêu bài "đổi mới và cởi mở" của “đảng”. Thiếu sự phản đối quyết liệt, lâu dần mọi người sẽ quen mắt và chấp nhận sự hiện diện của các cán bộ Việt Cộng. Khi đó đảng sẽ đẩy những tay chân bộ hạ ra mặt thành lập các hội Việt Kiều tay sai cho chúng. Rồi cờ đỏ sao vàng Việt cộng sẽ xuất hiện trong các khu vực người Việt tỵ nạn sinh sống. Như thế văn công Đàm Vĩnh Hưng đang thực hiện vai trò “đảng” giao: nhuộm đỏ cộng đồng của chúng ta.
…
Báo Thanh Niên trực tiếp đặt câu hỏi có phải vì Hưng là thành viên của Ủy ban Hội Liên Hiệp Thanh Niên, lại thích ca bài “Nhớ bác Hồ” nên bị phản đối. Hưng đã không dám trả lời.
Hình như người Tị Nạn Cộng Sản sợ cộng sản tương tự như tôi sợ rắn lúc xưa. Họ chống ĐVH vì sợ ĐVH “nhuộm đỏ” cộng đồng người Việt Hải Ngoại theo Nghị Quyết 36. Điều này nếu có thật thì cùng dễ thông cảm cho họ thôi. Tôi gọi những người chống cộng này là “họ” thay vì “chúng tôi” vì nếu có phụ thân tôi ở đây, có lẽ ông sẽ nói rằng tôi không xứng đáng đứng chung hàng ngũ với những người này. Mà thật ra là vậy, đối với người Việt Cộng và người Chống Cộng, đôi lúc tôi phản đối cả hai. Trong một thế giới mà chủ nghĩa cộng sản đang dần dần tàn rụi, tại sao người ta lại tin rằng những người “văn công cộng sản” kia có thể “nhuộm đỏ” được thế giới tự do này? Thật là đề cao đối phương quá đáng.
Trở lại đề tài, bác Mai Văn An đã viết trong bài Bài Học Đàm Vĩnh Hưng:
Xin quý vị nhớ cho rằng: "Cộng đồng người Việt hải ngoại là một cộng đồng tỵ nạn cộng sản, họ là những nạn nhân của nhà cầm quyền CS Việt Nam, họ không nuôi hận thù, nhưng nỗi đau vẫn luôn canh cánh trong lòng họ, đừng khiêu khích họ. Luật pháp ngăn cấm là một chuyện, nhưng không ai lường trước được phản ứng của một con người".
Hay cho câu “không nuôi hận thù”. Không phải ai cũng nghĩ được như bác An; nhớ mấy tháng trước tôi đọc được bài Giới Thiệu Tập Thơ “Thúc Giục Máu Căm Hờn” của cô Nguyễn Việt Nữ.
Một mặt, tôi hiểu rằng các bậc tiền bối của tôi đang nhận ra một cặm bẫy, và đau lòng khi không thể thuyết phục được con cháu mình có phản ứng như ý. Mặt khác, xã hội Mỹ là xã hội cung-cầu, và nền kinh tế Mỹ là kinh tế cạnh tranh. Thực tế ĐVH đi lưu diễn được ở Hải Ngoại là do Hải Ngoại có nhu cầu, giống như trước kia tôi thấy các trẻ em Việt Nam ở đây có nhu cầu cần học Việt Ngữ.
Lẽ ra người ta nên chờ xem ĐVH có hành động gì tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản thì mới phản ứng. Nếu tôi là người ngưỡng mộ ĐVH (tôi không phải) và tôi có đi xem nhạc hội do ĐVH trình diễn (xác suất tôi đi xem một buổi nhạc hội là rất thấp), thì tôi sẽ đứng lên ra về khi ĐVH cất tiếng ca tụng “Bác” nơi hải ngoại. Nhưng, trước khi sự kiện đó xảy ra …nếu tôi phàn nàn khi người ta kết tội tôi vì những tư tưởng của tôi, thì tôi cũng không nên kết tội người khác vì tư tưởng của họ. Nếu tôi hô hào bất công khi người ta kỳ thị tôi là “con ngụy quân ngụy quyền”, thì tôi có nên kỳ thị họ không khi họ là con cháu của người Cộng Sản? Biết đâu ĐTNCS sẽ là nhóm có công giải thể Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng không chừng.
Tôi nhận là tôi mơ tưởng hơi bị nhiều.
Bất ngờ. Tôi cũng vừa thể hiện ngu ý liên quan sự vụ Đàm Vĩnh Hưng.
Trả lờiXóaMột ngày mới như ý,
N.T
--
Anh quá khiêm tốn rồi. :)
Trả lờiXóa