Chúng ta thường hay nghe nhắc, câu nói này của nhà Phật: "đời là bể khổ". Quả thật, trong kinh Tứ Diệu Đế, Đức Phật Thích Ca đã dạy về nguyên nhân của sự khổ đau: lòng ham muốn (tham) , tính nóng giận (sân), và sự mê muội (si).
Hôm nay là giữa Tuần Thứ Năm của Mùa Chay trong Lịch Phụng Vụ của Giáo Hội Công Giáo, tôi tự nhiên có ngẫu hứng chiêm niệm về sự khổ đau, và cách giải thoát, qua cách nhìn của đạo Thiên Chúa.
Có những sự khổ đau do tự mình gây ra cho mình, bởi những hành động trái ngược với quy luật tự nhiên và luân lý. Cái này chắc là cái mà nhà Phật gọi là "vô minh". Câu chuyện được nghe qua, trong Chúa Nhật vừa qua, về người đàn bà ngoại tình, là một ví dụ.
Cũng có thứ khổ đau do người khác mang đến cho mình. Đây là câu chuyện về Vua Babylon, Nebuchadnezzar, và ba anh chàng Shadrack, Meshach, và Abednego, mà Hội Thánh đã kể lại hôm nay trong bài đọc thứ nhất.
Hai câu chuyện trên cho thấy nguyên nhân của khổ đau là: tội. Tội là gì? Tội là khi tôi hành động trái ngược với quy luật tự nhiên (natural law), và quy luật siêu nhiên (divine law). Do tội của chính mình mà người đàn bà ngoại tình đã bị đưa ra tố cáo nơi công chúng. Cũng do tội đã đày người Do Thái sang Babylon làm nô lệ. Và cũng do tội nó biến tôi thành nô lệ của dục vọng. Đó là lời dạy của Chúa Giêsu nhắc nhở hôm nay: "phàm ai phạm tội thì bị nô lệ bởi cái tội" (Ga 8,33).
"Nếu các người lưu lại trong lời Ta, thì quả thật, các người là môn đồ của Ta, và các người sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải thoát cho các người." (Ga, 8,31-32)."Giải thoát" ở đây không hề có hàm ý "tránh khỏi". Không, "giải thoát" ở đây đến từ sự nhận thức rằng tôi là con yêu dấu của vị Chúa Tể của Vũ Trụ, và nhận thức đó đưa tôi đến sự bình an và niềm vui, ngay cả khi tôi đứng giữa dầu sôi lửa bỏng, hay ở giữa phong ba bão táp của đời người. Miễn là tôi vững tin theo lời Ngài dạy, thì như Thánh Phaolô đã tuyên xưng: Sống chính là Đức Kitô, chết là một mối lợi. Chỉ có ai chịu khổ đau vì sự công chính mới thốt ra được điều đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét