Ngày hôm Thứ Sáu vừa qua, tôi làm việc tại nhà. Gần trưa, giữa tiếng gầm rú của những con chim sắt đang thao dợt cho đợt biểu diễn phi cơ cuối tuần này dưới bờ hồ Ontario, thì có 2 người đẹp, nói tiếng Anh với giọng Trung Quốc, tuổi độ 20-25, đến gõ cửa nhà tôi, tự xưng là “học sinh thần học” của nhà thờ “church of God” gần đây, đến để … truyền đạo. Khi tôi bảo tôi là người Công Giáo, họ liền buộc tôi là tà giáo. Trao đổi chưa đầy 5 phút thì họ cáo lui trong vội vã, diện cớ là “nếu anh tin như vậy thì chúng tôi không còn gì để nói”.
Nhìn họ bước đi mà lòng tôi buồn ghê. Họ còn quá trẻ nên không thể trách họ có thái độ buông xuôi quá dễ dàng ấy.
Còn tôi thì sao?
Bởi, đằng sau cái vẻ tôn trọng của câu nói kia là một sự phản ngược với sứ mệnh của một người môn đệ Chúa Kitô. Chúng ta có trách nhiệm nhắc nhở người anh em sai lầm trong chúng ta, với tình yêu mến. Chúa nói với tiên tri Ezekiel:
Nếu Ta phán với kẻ gian ác rằng: "Hỡi tên gian ác, chắc chắn ngươi phải chết", mà ngươi không chịu nói để cảnh cáo nó từ bỏ con đường xấu xa, thì chính kẻ gian ác ấy sẽ phải chết vì tội của nó, nhưng Ta sẽ đòi ngươi đền nợ máu nó.
(Ezekiel 33:8).
Mấy tháng nay, tôi đang bị bế tắc trong việc “góp ý” với người trong gia đình. Nhìn cách làm việc của họ, tôi thấy được kết cuộc: họ đang tự tay làm hại đến dịp may của chính mình. Nhưng, có lẽ lời nói của tôi nghe rất chói tai. Hay có lẽ, tôi chưa nói với đủ tinh thần của Thầy tôi—tôi chưa nói trong đức mến. Cho nên, mấy tháng nay tôi buông xuôi, câm như hến, chẳng buồn “góp ý” nữa. Hôm nay, Thầy tôi nhắc tôi: “Hãy đem theo một hay hai người, để từ miệng của hai ba người, mọi lời nói thốt ra đều được đứng vững [trong lý lẽ].”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét