Bài suy ngẫm từ Lm. Bob Wild, với tựa đề Đường Na-za-rét để Đến Với Chúa (The Nazareth Way to God) (biết qua S&L Blog):
Đối với nhiều người, họ sẽ không bao giờ làm nên điều vĩ đại…[Họ] không “chuẩn bị” để dấn thân vào một sứ mạng to tát nào đó, mà công việc lao động hằng ngày của họ chính là sứ mạng.
…
Chúng ta không thể để công việc biến thành một sự ám ảnh. Chúng ta phải làm việc sao cho cách làm việc ấy dẫn dắt ta đến với Chúa Cha…
Lời lẽ cắt như dao đối với một thằng đã từng “say mê” công việc như tôi; sở dĩ giờ này gần nửa đêm mà tôi vẫn ngồi lọ mọ làm việc, nó là bằng chứng. Nếu 9-10 năm trước tôi nghĩ tôi cần phải phấn đấu nhiều vì tôi ngu, vậy bây giờ thì sao? Nếu nhắc đến tội ham tiền thì chắc là tôi được miễn chấp, bởi nếu vì tiền thì tôi đã bỏ con tàu này lâu rồi. Thậm chí, thay vì nói rằng “anh không trả lương thì tôi không làm nữa”, thì tôi nói “dù nhận lương hay không thì tôi vẫn tận lực như thế”. Thử thách cho tôi là liệu tôi có thể duy trì được quan niệm này đến bao lâu. May phước một điều—và tôi đã đôi lần chứng kiến điều này--là ngay khi tưởng chừng như đang ở tận cùng của hy vọng thì lại được ơn Trời phù hộ.
Mặt khác, tôi cũng ý thức được rằng, trong quan hệ với đồng nghiệp, với khách hàng, có tiềm ẩn bao nhiêu là thử thách cho một người tín hữu.
Và, liên tưởng như vậy về lao động thì không khỏi đi đến khái quát về hành động: mỗi hoàn cảnh nhỏ nhoi trong đời tôi đều là những thử thách sống đạo. Không nói đâu xa, mới ba ngày lễ vừa qua, trong lời nói và việc làm với gia đình và bạn hữu, tôi đã ba lần phải đấm ngực mà than: ôi, tôi lại thất bại trong thử thách. Cảm giác có khác nào Thánh Phêrô đã từng thấm thía ngay sau khi nghe tiếng gà gáy chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét