Trưa hôm nay, trước khi đi dự Thánh Lễ Phục Sinh, tôi chạy lên thăm phụ thân tôi để mượn chìa khóa nhà kho, thấy ông đang ở nhà một mình. Không lên được Internet nên ông quanh quẩn nơi phòng khách xem TV. Hôm kia (Thứ Bảy) tôi lên “điều tra” trục trặc nối mạng Internet dùm ông, nghe tam muội nó buông lời xem chừng có thái độ bất kính. Tôi phớt lờ như không chú ý. Đây không phải là lần đầu. Có lẽ tôi hiểu lầm tâm ý của nó. Lần sau nếu lại bắt gặp, tôi sẽ không ngần ngại trực tiếp “nhắc nhở” nó, cho dù nói lên sẽ làm mích lòng anh em—có thể nói trong ba anh em, nó gần gủi với tôi nhất. Bản thân tôi tuy đôi lúc có “bất đồng quan điểm” với ông, thậm chí cảm thấy ông đối xử hơi bất công, nhưng lòng tôi không bao giờ vơi đi sự kính mến dành riêng cho ông. Có lẽ phụ thân tôi không nghĩ vậy. Có lẽ ông cũng cho rằng lời lẽ của tôi đối với ông cũng bất kính giống như tôi cho rằng lời của em tôi nó bất kính với ông.
Hôm qua nhị đệ tôi rủ ngày nay lên nhà nó nướng thịt ăn. Tôi từ chối vì hôm nay bận việc, để mẫu thân tôi đi với tam đệ. Nhưng hụt chầu thịt nướng thì tôi ấm ức lắm. Chiều đi lễ về, lôi lò nướng ra nướng một thau thịt, ăn mừng Chúa sống lại thật hả hê, gọi điện lên xem trên đó ăn tới đâu rồi, thì được biết họ đã sang chầu karaoke. Sau ba ngày (chính xác là “hai ngày hơn”) ăn chay liên tục, gặp lại miếng đùi gà nướng, miếng sường nướng thơm, y như chó gặp xương. :-)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét